Giấc mơ xe hơi bay, từ ý tưởng đến hiện thực
(DNTO) - Một chiếc ô tô có bánh mang hình dạng các khí tài trong phim khoa học viễn tưởng Hollywood, nhưng lại bay được dễ dàng bên trên những con đường đông đúc của thành phố. Đó vừa là giấc mơ, vừa là nhiệm vụ 10 năm của những cái đầu thiên tài ở thung lũng Silicon
Không phải trực thăng hay máy bay, Blackfly nhìn như một chữ thập nối các khoang, thân tàu cong có hai cánh nhỏ và tám cánh quạt quay xếp hàng trên đầu mũi và đuôi. Đó là phát minh của Marcus Leng người Canada.
Ông gọi con quái vật kỳ lạ sẽ thay đổi cách thức vận chuyển tương lai này là ô tô bay. Các kỹ sư và doanh nhân như ông Leng đã dành hơn một thập kỷ để nuôi dưỡng ý tưởng về loại ô tô trên không này, một dòng xe điện có thể cất và hạ cánh mà không cần đường băng. Họ tin rằng loại phương tiện này sẽ rẻ và an toàn hơn trực thăng, thực tế có thể đáp ứng nhu cầu dễ dàng tăng tốc trên những con phố đông đúc cho bất kỳ ai phải đi làm hàng ngày.
Còn với kỹ sư Sebastian Thrun, đây chính là hiện thực của ước mơ giải phóng thế giới khỏi thuật ngữ giao thông truyền thống.
Để trở thành hiện thực, giấc mộng này là một chặng đường dài. Nhưng ý tưởng lại không chút viển vông. Hiện hàng chục công ty đang bắt tay chế tạo những cỗ xe bay. Gần đây đã có 3 thương hiệu quyết định niêm yết thương vụ vừa kể với giá trị lên tới 6 tỷ USD.
Opener, công ty của Marcus Leng đang chế tạo kiểu xe bay dành cho một người sử dụng ở các vùng nông thôn, có thể xem là chiếc 4 bánh phi hành tư nhân dành cho người giàu. Chúng được kỳ vọng sẽ bán ra ngay trong năm nay. Nhiều nhóm khác đang xây dựng các phương tiện cùng loại, nhưng lớn hơn, với mục tiêu triển khai phương tiện taxi hàng không lưu thông trong thành phố, một Uber cho bầu trời vào năm 2024.
Trong đó, một số thiết kế có thể bay mà không cần phi công. Hãng Kitty Hawk - được điều hành bởi Thrun, giáo sư khoa học máy tính của Đại học Stanford, người đã thành lập dự án xe hơi tự lái của Google – là cái tên sở hữu mẫu xe này. Theo ông, giờ đây quyền tự chủ trên không sẽ mạnh hơn nhiều so với trên mặt đất, rồi nó sẽ sớm đi vào cuộc sống hàng ngày hơn chúng ta tưởng. Với Heaviside của Kitti Hawk người ta sẽ bay thẳng không lo chuyện thắng, dừng.
Năm 2009 có thể xem là thời điểm “Miền Tây hoang dã của thế hệ bốn bánh bay”. Thực ra Sebastian Thrun chỉ là người khởi động dự án ô tô tự lái của Google, còn chính Larry Page, người đồng sáng lập Google mới là ông chủ của ý tưởng xe hơi có thể bay, là động cơ để nỗ lực hàng tỷ USD đổ ra phát minh thành hiện thực.
Trong thập kỷ qua, danh sách các dự án tương tự ngày càng dài. Chính Page đã đầu tư tiền vào nhiều start-up ngành này, bao gồm công ty Opener của Leng và Kitty Hawk của Thrun, từ đó thu hút thêm vô số nhà thiết kế.
BlackFly được chính phủ xếp vào loại xe thử nghiệm siêu nhẹ, vì vậy nó vẫn được bán ra mà không cần đến giấy phép chấp thuận của cơ quan quản lý. Tuy nhiên, do “siêu nhẹ” nên chúng không thể bay qua thành phố lớn hoặc các khu vực nhộn nhịp tầm mức rộng. Vì phải đảm bảo an toàn phương tiện nên Opener thực hiện hầu hết các thử nghiệm của sản phẩm mà không cần bất kỳ ai ngồi lái.
Dẫu vậy, mặt hàng của Opener vẫn đủ chỗ thoải mái cho một người ngồi và có thể bay chặng đường dài 40 km không cần sạc. Một số nhân viên công ty đã bay với Blackfly mô tả lái nó giống như vận hành một chiếc Tesla, nhưng ở trên bầu trời. Ban đầu, Blackfly sẽ đắt hơn nhiều so với chiếc xe bình thường, giá từ 150.000 USD trở lên. Điểm yếu của chúng là tuổi thọ pin ngắn và quãng đường đi vẫn chưa đủ dài như yêu cầu của những ai có lộ trình làm việc phải đi đi về về hàng ngày.
Wisk Aero, một công ty khác tách ra khỏi Kitty Hawk vào năm 2019 cũng đang thử nghiệm một chiếc taxi bay có nhiều chỗ hơn cho khách ngồi mà vẫn lái tự động, không cần phi công, thứ nhân lực vốn khó tuyển mà chi phí trả lương lại quá đắt.
Còn Joby Aviation gần đây vừa test ô tô bay Joby, một nguyên mẫu đầu nhọn, lớn hơn Heaviside, nhiều không gian trong cabin và có các cánh quạt lớn hơn nằm dọc theo cánh.
Ô tô bay có thể tiếp cận thị trường trong vài năm tới. Nhưng nhiều khả năng, chúng sẽ hoạt động giống như trực thăng, có các phi công đưa người từ bãi đáp này sang bãi đáp khác với một khoản phí. Chỉ có điều ô tô bay rẻ, ít ồn ào, xanh, sạch với môi trường hơn máy bay trực thăng và ít phải bảo dưỡng hơn. Đó là chưa tính đến lợi thế tự hành trong tương lai.
Thế nhưng vẫn còn rào cản. Việc thuyết phục các cơ quan quản lý ký duyệt ý tưởng này là điều không hề đơn giản. Cục Hàng không Liên bang chưa bao giờ phê duyệt máy bay điện chứ đừng nói taxi bay có phi công hay tự hành. Các công ty cho biết, họ đang thảo luận về giải pháp chứng nhận mới với các cơ quan quản lý, nhưng đến nay vẫn chưa rõ việc này tiến triển đã nhanh được tới đâu.