Bông hồng trắng cho những ai vừa mất mẹ
(DNTO) - Mùa Vu Lan đến trong thời điểm Sài Gòn rơi vào tâm dịch. Cùng với muôn ngàn nỗi bất hạnh mà đại dịch Covid-19 mang đến cho con người, có một nỗi đau tột cùng: Mất mẹ. Xin được cài lên ngực áo những ai vừa mất mẹ một bông hồng trắng như thể lời an ủi gửi trao.
Cách đây gần 60 năm, người Sài Gòn bắt đầu có thói quen cài lên ngực áo mình một bông hồng trong tháng Bảy Vu Lan. Một bông hồng đỏ cho những ai đang còn mẹ và một bông hồng trắng cho người đã mất mẹ. Không giống phương Tây, Mother's Day chỉ vỏn vẹn một ngày, mùa báo hiếu ở Việt Nam kéo dài nguyên tháng Bảy.
Đó là tháng để những đứa con bày tỏ lòng tôn kính và hiếu thảo với đấng sinh thành, đặc biệt là với mẹ. Với những ai diễm phúc còn mẹ, họ sẽ cài lên ngực áo mình một bông hồng đỏ thắm. Sắc màu đỏ tươi của bông hoa hồng thể hiện sự ghi nhớ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ, căn dặn họ phải biết trân trọng, nâng niu, gìn giữ “báu vật thiêng liêng” ấy một cách chu đáo, cẩn thận, đầy trách nhiệm và thương yêu nhất.
Trái lại, với những ai không còn mẹ, đóa hồng trắng nhắc nhớ họ về một ký ức, một hoài niệm và sự tưởng nhớ người mẹ đã mãi mãi đi xa. Bông hồng trắng trong mùa Vu Lan còn mang ý nghĩa an ủi, sẻ chia, đồng thời phát đi thông điệp cho những ai đang còn mẹ hãy trân trọng những ngày tháng còn mẹ bên đời.
Mùa Vu Lan năm nay đến với chúng ta thật đặc biệt. Trong một thời gian ngắn, rất nhiều người con bất ngờ bị cơn đại dịch khốc liệt cướp đi người mẹ thân yêu.
Ai cũng được mẹ sinh ra và ai cũng có ngày phải tiễn đưa mẹ về cõi khác, đó là quy luật của cuộc sống. Nhưng chưa khi nào con người rơi vào cảnh mồ côi một cách khắc nghiệt và đau đớn như thế này: Đường đột, vội vã, ngơ ngác, thất thần, không thể có phút giây tiễn biệt, không thể chọn lựa cho mẹ mình một cuộc hành trình về cõi khác theo như ý nguyện. Đó là nỗi đau tột cùng của con cái. Với những người trưởng thành, mất mẹ là một nỗi đau không dễ chịu đựng thì với trẻ thơ, ngoài niềm đau, đó còn là bất hạnh.
Rồi cơn đại dịch sẽ đi qua, sẽ trả lại cho nhân loại những ngày bình yên. Nhưng mãi mãi không bao giờ trả lại người mẹ cho những đứa trẻ kia.
Đó là câu chuyện trong rất nhiều câu chuyện, nhưng khi nghe chị họ tôi báo tin: "Em ơi, mẹ (cô tôi) mất rồi!" thì với tôi, không còn là một câu chuyện kể, không còn là những con số mà tôi vẫn thường hồi hộp theo dõi trong bản tin mỗi chiều tối nữa. Nó trở nên gần gũi và cụ thể. Nhưng với tôi có thể chỉ là nỗi buồn, còn với các anh chị họ tôi, thế giới đã sụp đổ.
Mẹ tôi đã ngoài tám mươi, chị em tôi cẩn trọng “cất giấu” bà thật kỹ trong những ngày đại dịch hoành hành, thấy mình thật diễm phúc khi có thêm một mùa Vu Lan nữa được cài lên ngực áo bông hồng đỏ thắm.
Xin được cài lên ngực áo những ai vừa mất mẹ một bông hồng trắng, như thể lời an ủi gửi trao với niềm tin rằng rồi cuộc sống sẽ bù đắp cho các bạn những hồng ân trong tương lai.