Khi người già 'phải' lên chung cư với con cháu
(DNTO) - Khi ta đang “cất giữ” bố mẹ ở trong một căn hộ chung cư đầy tiện nghi hiện đại chỉ vì điều đó thuận tiện cho chúng ta. Chúng ta đã thực sự thấu tỏ nỗi niềm của họ chưa?
Thuận theo sự phát triển của xã hội, giới trẻ ngày càng có xu hướng tập trung về các đô thị lớn để học tập, làm việc và số đông sau đó chọn… định cư tại thành phố tạo thành các gia đình hạt nhân.
Thực trạng này vô hình trung tác động không nhỏ đến đời sống của một bộ phận người cao tuổi. Đó là khi các bố mẹ lớn tuổi ở quê được các con đón vào thành phố ở chung để tiện bề chăm sóc sức khỏe, không phải tới lui xa xôi vất vả. Không loại trừ một số khác là để nhờ giúp trông giữ cháu.
Tuy nhiên do nhiều nguyên nhân tích cực lẫn hoàn cảnh, điều kiện, đặc biệt là khả năng kinh tế, đâu phải ai cũng có thể mua nhà phố. Căn hộ chung cư là sự lựa chọn của hầu hết dân nhập cư. Có nghĩa là bố mẹ từ quê ra/vào/lên cũng sẽ buộc thích nghi với chỗ ở này.
Nhà ở quê đa số là có sân vườn, rộng rãi, yên tĩnh, hương đồng gió nội, không khí trong lành, thoáng đãng, gắn kết với thiên nhiên. Điều kiện tương tác, tiếp cận, giao lưu xóm giềng cũng dễ dàng hơn. Với người nhà quê, hàng xóm tối lửa tắt đèn rất quan trọng. Đó là những người đã sống cạnh nhau suốt mấy mươi năm, chia ngọt sẻ bùi, tình thân như ruột thịt.
Nhưng hơn hết thảy, đó là nơi họ đã trải cả tuổi thanh xuân lao động vất vả cùng người bạn đời gầy dựng nên. Ở đó, còn có mồ mả ông bà, cha mẹ. Một số người còn gắn kết với công tác địa phương, các hoạt động tổ nhóm, là mục tiêu lý tưởng của họ… Một số người còn vui thú điền viên bằng thú chơi cây kiểng, chim, cá… Phải đành lòng bỏ lại tất cả mà đi, đó là một sự hy sinh rất lớn của họ.
Họ phải tập thích nghi với chỗ ở mới, một khối hộp cao tầng, bí bách với không gian khép kín ngột ngạt. Có những chung cư, cư dân chỉ có thể quẹt thẻ thang máy đi lên đúng tầng mình ở mà thôi, không thể muốn ghé đâu chơi thì ghé. Ra khỏi thang máy là dãy hành lang hun hút vắng tanh với hai bên là những cánh cửa luôn im ỉm đóng. Và khi bước vào căn hộ, đóng sập cửa lại là họ ở trong một thế giới cách biệt hẳn.
Với người già, cô đơn chính là nỗi sợ lớn nhất của họ. Người trẻ ở chung cư đã cô đơn, người già ở chung cư còn cô độc hơn. Chẳng những ít có sự giao đãi với xóm giềng mà muốn được trò chuyện với con cháu cũng khó vì chúng bận làm việc và học tập bận rộn cả ngày.
Ngoài nỗi cô đơn, trong sinh hoạt hằng ngày, người già còn phải đối mặt với các phương tiện, thiết bị sử dụng kỹ thuật số vẫn còn mới mẻ với họ. Nào là các thiết bị liên quan đến hệ thống phòng cháy chữa cháy; các ổ khóa mở bằng vân tay, bằng thẻ từ, các mật mã cần ghi nhớ…
Công bằng mà nói, căn hộ chung cư cũng có nhiều mặt tích cực với người cao tuổi. Do diện tích chỉ trên một sàn nên người già, nhất là những người mắc bệnh xương khớp sẽ thuận tiện hơn trong việc di chuyển. Được thừa hưởng những tiện ích đi kèm như công viên nội khu, trung tâm thương mại, bệnh viện…
Ngoài ra, an ninh trật tự cũng được bảo đảm với việc sử dụng hệ thống camera an ninh giám sát cùng với đội ngũ nhân viên bảo vệ túc trực 24/24.
Tuy vậy, trên thực tế, không ít người cao tuổi cho biết họ không cảm thấy thoải mái khi ở nhà chung cư. Nếu được lựa chọn họ sẽ trở về quê. Cho dù chúng ta chọn cách mang bố mẹ từ quê ra ở chung để chăm lo sức khỏe hay chỉ vì nhu cầu cần bố mẹ giúp đỡ; Cho dù là ở vĩnh viễn hay chỉ trong một thời gian… thì nhất định chúng ta cũng hết sức quan tâm đến cảm nhận của bố mẹ để ít nhất là có sự bù đắp.
Với người già, nhà không chỉ là nơi cư ngụ.