Chill giữa sương khói Vân Hồ
(DNTO) - Buổi sáng nơi đây trời ẩm sương. Sương mù tràn ngập lòng thung lũng, len lỏi vào nếp áo, chạm lên má bạn cái lạnh dịu dàng của mùa đông.
Buổi sáng nơi đây trời ẩm sương. Sương mù tràn ngập lòng thung lũng, len lỏi vào nếp áo, chạm lên má bạn cái lạnh dịu dàng của mùa đông.
Trưa, ngay khi mặt trời vừa ló, hơi ấm đã tràn ngập cảm quan, rồi tầm nhìn hiện rõ một vùng hoa đào chớm nở. Ngập trong hơi thở là hương khí tân mát của thiên nhiên, gió khẽ luồn qua kẽ ngón tay; nhắm mắt lại, tôi chỉ còn nghe thấy tiếng đập cánh của đàn ong đang lấy mật trên những bông hoa cải vàng.
Màu xanh mướt mắt của lá cải giữa hoa lau mộc mạc đẹp đến hoang dại, quanh những lối đi trải đá lạo xạo bước chân người là đủ loại hoa lá cỏ cây chen nhau đua sắc bên những thân gỗ mục, lộn xộn một cách hợp lý mà tôi đồ rằng người trồng cây không thể hiểu nổi tại sao chỉ thêm cây ớt cảnh, bụi mào gà ở đó lại hợp lý đến lạ.
Ngay cả nghệ sĩ piano Phó An My cũng chẳng hiểu sao mình lại quyết định mua nguyên cái đồi trọc, rồi bằng mọi cách mang về 7 ngôi nhà sàn, dựng lên một Pam Hill, làm đường, phủ xanh cây cỏ, để giờ đây, ngọn đồi cằn cỗi ngập tràn hơi thở của sự sống, nơi mà người tới có thể chill trong một cảm giác rất art.
Ở Pam Hill không có sự bóng loáng bề mặt, trật tự, hay bất cứ thứ gì mang tên công nghiệp. Người nghệ sĩ để sự hiện diện của mình vào mọi ngóc ngách dù là nhỏ nhất trong ngôi nhà, từ cổng chào xếp đá hộc tới móc treo quần áo là những con chim sắt nhỏ gắn trên thân gỗ.
Lối kết hợp hài hoà giữa ngôi nhà sàn mái lá thấp, rường, cột gỗ, cầu thang với tường kính mở rộng tầm nhìn, cửa gỗ sơn đỏ thô một cách cố ý, tới những chỗ ngồi được đào xuống dưới sàn, vừa để mở rộng chiều cao, vừa là nơi mọi người quây quần quanh bếp nướng, như để gần nhau hơn trong cái lạnh vùng núi lúc trời sập tối.
Pam Hill tràn ngập một tinh thần của art, vệt sơn đen chấm đỏ trên bàn gỗ dài, những tấm lụa treo, một con thuyền gỗ hẹp, rồi sự hiện diện của gùi quả rừng khô, trống da trâu, cái võng thổ cẩm, vài món đồ sứ, đồng mang từ dưới xuôi lên… tất cả, từ màu sắc tới hình dạng, khi đặt cạnh nhau đều hài hoà như thể hiển nhiên phải thế.
Nằm trên đỉnh của ngọn đồi, dạo một vòng quanh Pam Hill, ta thấy tầm nhìn liên tục thay đổi từ mặt núi, đồi chè, sang những cánh đồng xa xa. Xuân đang về, sắc đào phai, hồng thắm, hoa mận trắng đang dần rực lên trên sườn đồi thoai thoải dễ làm ta lạc vào một thoáng kinh hồng đến quên lối về.
Và tôi khuyên bạn, giữa cái lạnh sớm ấy, hãy cầm trong tay một cốc chè nóng, ngửi mùi ngô nướng đâu đây, nghe tiếng chim hót quẩn quanh, nhàn tản vài ba câu chuyện vô thưởng vô phạt, thế là đủ để tâm hồn lắng dịu cho chuyến về xuôi bộn bề lo Tết trong khói bụi ồn ào nơi đô thị. Rồi thi thoảng lại nhớ về cảm giác chill mơ hồ ấy giữa sương khói Vân Hồ hôm ấy.