Bí ẩn của thời gian
(DNTO) - Có một mẩu chuyện vui trong nghề về thời gian: Muốn biết giá trị của một tháng, hãy hỏi biên tập viên tờ nguyệt san. Muốn biết giá trị của một tuần, hãy hỏi biên tập viên của một tạp chí ra hằng tuần. Muốn biết giá trị của một ngày, hãy hỏi anh làm nhật báo.
Thời gian là một khái niệm rất phong phú, phức tạp và trừu tượng. Nếu chúng ta ví thời gian như một con đường thì đó chính là “con đường một chiều” gắn liền với sự vận động không ngừng của thế giới vật chất.
Thật vậy, thời gian chỉ có một chiều duy nhất: hôm qua, hôm nay, ngày mai - quá khứ, hiện tại, tương lai. Đó là một trật tự bất di bất dịch không thể thay đổi không thể làm ngược lại, không thể quay về cũng không thể nôn nóng. Thời gian là một dòng chảy đều đặn, lạnh lùng, chẳng bao giờ chờ đợi sự chậm trễ. Thế nên “Xin trả tôi về ngày xưa thơ mộng đó” (Lời bài hát), hay “Cho xin một vé đi tuổi thơ” (Tựa sách) mãi mãi chỉ là mơ ước, chỉ xảy ra trong trí tưởng tượng mà thôi.
Có một mẩu chuyện khôi hài kể rằng: Một quán ăn nọ trương bảng trước cửa quán: “Mai ăn khỏi trả tiền”. Một ông khách vào quán kêu thức ăn. Ăn xong, ông đứng dậy bỏ đi. Bị chủ quán kêu lại đòi tính tiền, ông sững cồ: “Sao bảo mai ăn khỏi trả tiền. Hôm qua tôi đến quán, thấy bảng ghi như thế, hôm nay tôi mới tới ăn. Sao vẫn phải trả tiền?”. Chủ quán từ tốn trả lời: “Thì ông chẳng vừa xác định với tôi là ông đang ăn hôm nay à? Hôm nay có phải ngày mai đâu. Ngày mai chưa tới mà”. Ông khách đuối lý bèn móc tiền ra trả và nhận ra đây chỉ là cái slogan hài hước của ông chủ quán vui tính.
Mẩu chuyện không biết có thật bao nhiêu phần trăm nhưng qua đó chúng ta nhận ra một điều là thời gian có một trình tự nhất định mà chúng ta không thể can thiệp. Mỗi ngày trôi qua, mọi việc đi vào quá khứ: Ngày hôm qua đã là lịch sử không lặp lại. Thời gian phía trước, không ai đoán định được việc gì sẽ xảy ra: Ngày mai là một bí ẩn.
Cuộc đời của bất kỳ ai cũng chỉ sống có một lần, và nó cũng trôi qua rất nhanh chóng kể cả người sống thọ nhất. Sống thọ là ước mơ, là hồng phúc, là niềm tự hào của mỗi đời người. Cho nên mới có câu mừng tuổi: “Chúc… sống lâu trăm tuổi”, mới có lời chúc “Trăm năm hạnh phúc”. Các nước trên thế giới người ta cũng coi tuổi thọ trung bình của người dân như một thành tựu về anh sinh xã hội, về chăm sóc y tế của đất nước họ.
Nhưng có phải thật sự một đời người được đánh giá bằng con số năm mà họ có mặt trên cuộc đời này hay không? Thực sự, để đánh giá một đời người, căn cứ vào tuổi thọ, căn cứ vào số lượng thời gian sống không chưa đủ, mà chủ yếu căn cứ vào thực tế người đó đã sống như thế nào.
Không cần đến trăm năm. Người nào có thể khiến cho mỗi giây phút sống có một nội dung sâu sắc, để lại cho bản thân, gia đình và xã hội nhiều giá trị quý báu thì người đó sẽ kéo dài vô tận cuộc đời mình, thậm chí kéo dài đến tận đời sau và mãi mãi tồn tại.
Biết được thời gian là con đường một chiều, không có chỗ quay lại để chúng ta đừng bao giờ lãng phí nó. Thời gian mất là tuyệt đối không thể “phục hồi”. Mọi cơ hội, nếu bỏ qua là mất.
Ngày nay, trong một thời đại mà trí tuệ chiếm lĩnh, chi phối mọi nền kinh tế; Trong thời đại mà cả thế giới đang trên hành trình chuyển đổi số, số hóa mọi lĩnh vực; Với sự phát triển của khoa học công nghệ, có rất nhiều công việc được thiết lập thông qua các hệ thống tự động hóa; thêm vào đó là phương thức làm việc theo nhóm, có thể ủy thác cho cộng sự… bạn hoàn toàn có thể sống nhiều hơn và làm việc ít hơn. Bạn dành khoảng thời gian này sử dụng vào việc đầu tư cho những dự án khác mang lại lợi nhuận lớn hơn nhiều.
Xem ra, thời gian mới là tài sản quý báu nhất, nó càng đặc biệt quan trọng với người thành công. Bởi vì họ biết quản lý và sử dụng thời gian một cách tối ưu nhất. Họ biết trân trọng từng phút từng giây và nhất định không bao giờ phung phí. Nhiều doanh nhân thành đạt cho biết, quản lý và sử dụng thời gian đúng cách là chìa khóa mở ra cánh cửa thành công.