2 chàng trai 10x ở lại bệnh viện chăm sóc các F0 sau khi khỏi Covid-19
(DNTO) - Họ từng hoảng loạn vì mắc Covid-19. Nhưng nhờ sự chăm sóc, điều trị của bác sĩ, họ đã lấy lại tự tin và luôn tự nhủ: “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”. Sức trẻ, niềm tin đã giúp hai chàng trai trẻ vượt qua những giờ thở oxy. Cuối tháng 8, họ khỏi bệnh và quyết định ở lại chăm sóc các bệnh nhân F0.
Những đêm buồn dài chỉ còn trong ký ức
Bước vào tuổi 21, đang hừng hực khát vọng chinh phục tri thức tại một trường đại học lớn ở TP.HCM thì Trần Minh Khôi, sinh năm 2000, bỗng nhận kết quả xét nghiệm dương tính với SARS-CoV-2.
Ngày chiếc xe cấp cứu đưa Khôi vào Bệnh viện Dã chiến số 3 (An Khánh, Thủ Đức), anh thấy lo âu, sợ hãi. “Có đêm, ngồi thu mình dưới bóng đèn sáng choang, nhìn qua cửa sổ thấy những cơn mưa như trút nước. Lẫn trong mưa là ánh đèn xe cấp cứu loang loáng… Lúc đó thèm cuộc sống bình thường bên ngoài đến cháy bỏng”, Khôi nhớ lại.
Nhưng nỗi sợ hãi đã được trút bỏ khi các y, bác sĩ liên tục đến phòng bệnh của anh và các bệnh nhân khác để chăm sóc, hỏi han rất tận tình. “Những đêm buồn dài chỉ còn trong ký ức. Càng lo thì đêm càng dài hơn. Tôi đã xua tan nỗi lo, làm theo các hướng dẫn của y, bác sĩ, giấc ngủ trở nên êm dịu hơn. Mỗi lần tỉnh giấc thấy bên cạnh là những chiến sĩ áo trắng chạy đua với thời gian giành giật sự sống cho mình, đã thôi thúc tôi phải giữ vững niềm tin chiến thắng bệnh tật”, Khôi bộc bạch.
Và rồi, sức trẻ, niềm tin đã giúp Khôi vượt qua những giờ thở oxy gay cấn. Cuối tháng 8, anh hoàn toàn khỏi bệnh và quyết định ở lại chăm sóc các bệnh nhân nặng khác.
Cũng như Khôi, một bệnh nhân trẻ khác là Lê Hoàng Nhật Lưu, sinh năm 2000, cũng từng hoảng loạn, thấy mình như đang rơi xuống vực thẳm khi các xét nghiệm ban đầu đều dương tính với SARS-CoV-2.
Ngày mới nhập viện, sau mỗi giấc ngủ nông, mắt Lưu lại đờ đẫn với nỗi lo lắng bủa vây. Có đêm vừa chợp mắt, Lưu lại giật thót. Mỗi lúc như thế, lời động viên như liều thuốc tinh thần từ các chiến sĩ áo trắng đã giúp Lưu lấy lại tinh thần, giúp chàng trai F0 mạnh mẽ trở lại.
Ngày khỏi bệnh, Lưu mừng rỡ chỉ muốn ùa về nhà. Nhưng rồi từ phòng chờ xuất viện, nghe những thông báo chuyển bệnh nhân nặng xuống phòng cấp cứu cứ vang lên. Và khi nhìn thấy ánh mắt của các y, bác sĩ xè cay vì mồ hôi và cả nước mắt của tình thương yêu họ dành cho các ca bệnh nặng, Lưu đã thay đổi quyết định. Anh tình nguyện ở lại hỗ trợ các y, bác sĩ chăm sóc các F0 đang điều trị tại đây.
Sẽ luôn ghi nhớ những thương yêu đặc biệt nơi phòng bệnh
Chiều muộn ngày 6/9, dù chưa đến ca trực nhưng nhận được yêu cầu cần hỗ trợ, nhanh thoăn thoắt cặp thành niên trẻ Trần Minh Khôi và Lê Hoàng Nhật Lưu có mặt ở phòng cấp cứu Bệnh viện Dã chiến số 3. Từng bình oxy được các anh di chuyển ngăn nắp đến các vị trí giường bệnh.
Ướt đẫm mồ hôi sau khi đánh vật với bình oxy, Lưu tự tin khích lệ người bệnh trẻ: “Không lo thiếu oxy nhé. Có y bác sĩ, có bọn mình rồi. Con “covy” sẽ bị tiêu diệt thôi. Hãy luôn tin rằng ta sẽ chiến thắng bệnh nhé”.
Thấm vội dòng nước mắt vừa lăn xuống khẩu trang, bệnh nhân Nguyễn Thu H. tâm tình: “Tôi phải thở oxy nhiều ngày rồi. Cấp cứu liên tục. Giờ mới đỡ hơn được chút. Khi chưa có các tình nguyện viên là F0, từ việc đi nhà cầu, đi tiểu các y bác sĩ phải lo hết, giờ đỡ hơn phần nào, nhưng số bệnh nhân chuyển nặng lại tăng, nên nỗi nhọc nhằn nhân thêm bội lần. Ngày ra viện chắc nhớ những yêu thương đặc biệt nơi này lắm. Tuổi quá cao, chứ khi nào âm tính tôi sẽ xin ở lại đỡ đần cho các y, bác sĩ ngay”.
Còn bệnh nhân Nguyễn Thanh Q. tâm sự: “Cận kề hiểm nguy mới thấy sự hy sinh vô điều kiện của các thầy thuốc nơi này. Có những đêm, dường như hàng loạt đôi tay không có phút nghỉ vì những ca bệnh chuyển nặng nhiều quá. Người lo tiêm thuốc, người lo theo dõi dấu hiệu sinh tồn, các F0 đã âm tính như Khôi, Lưu… luôn tất bật vận chuyển bình oxy, đấm lưng, xoa ngực… cho bệnh nhân, không khí khẩn trương như thể chậm lại một giây sẽ ảnh hưởng đến bao sự sống vậy”.
Túc trực suốt gần hai tháng qua điều trị bệnh nhân Covid-19 ở Bệnh viện Dã chiến số 3, BS trẻ Bùi Thị Kim Kha bày tỏ: “Dường như tình yêu thương có sức mạnh và lý lẽ riêng. Điều ấy kéo con người ta lại gần nhau hơn, gắn bó và dồn hết tâm lực cứu giúp người qua giai đoạn ngặt nghèo”.