Cuốn hút với 'Tiếp viên hàng không - Đôi chân và bầu trời'
(DNTO) - Đây là tập sách mới ra mắt của tác giả Phương Vũ Fleur, ghi lại hành trình đầy ý nghĩa nhưng không kém phần thử thách qua bốn châu lục Âu - Úc - Phi – Mỹ và 55 quốc gia, trong vai trò một tiếp viên hàng không.
22 tuổi, mang trong mình hoài bão, nhiệt huyết và trái tim căng tràn nhựa sống, cô gái trẻ Phương Vũ Fleur đã quyết định thực hiện một chuyến độc hành tới Dubai để chinh phục ước mơ trở thành tiếp viên hàng không và ngắm nhìn thế giới.
Trong suốt quá trình tập huấn nghiệp vụ và tham gia vào những chặng bay không ngừng nghỉ qua bao lãnh thổ, miền đất mới, cô đã có dịp tận mắt chiêm ngưỡng vô vàn cảnh đẹp chưa từng được thấy trước đây, hiểu hơn về văn hóa, phong tục của những quốc gia xa lạ, gặp gỡ nhiều người thú vị và dấn thân vào những trải nghiệm “có một không hai” trong đời.
Tập sách như một thước phim chân thực ghi lại chuyến phiêu lưu đầy ý nghĩa nhưng không kém phần thử thách qua bốn châu lục Âu - Úc - Phi – Mỹ và 55 quốc gia bằng ngôn ngữ giàu hình ảnh. Trong đó, tác giả đã chia sẻ những cảm nhận, trải nghiệm của bản thân, giúp người xem dễ dàng hình dung ra những miền đất với các khác biệt về văn hoá.
“Đi du thuyền trên sông Amstel vào một ngày nắng tháng Sáu là một trải nghiệm đặc biệt khó quên với tất cả những ai có được may mắn ấy. Dưới cái nắng không quá chói chang và những làn gió se se, nhè nhẹ thổi đến bất chợt của tiết trời Bắc Âu, giữa tiếng thuyết minh ngân nga của cô hướng dẫn viên cần mẫn, tôi thấy mình như đang lạc trong một giấc mơ nào đó kể về một câu chuyện cổ tích phương Tây không có thật.
Thuyền rẽ lối, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước lóng lánh, đưa chúng tôi chu du vào thế giới của những dãy nhà cổ kính xinh đẹp hai bên bờ, những chuyến tàu nằm dài đỗ bến, những hàng cây um tùm lá xanh ngăn ngắt, đẹp du dương như một bản hòa tấu của thiên nhiên.”
Với quan điểm và cách nhìn của người trẻ, tự tin, Phương Vũ Fleur xác định: “Dù không mang tầm vóc lớn lao như lựa chọn lên Mặt trăng của Kennedy và nước Mỹ lúc bấy giờ, nhưng khi ấy, tôi tin rằng, quyết định trở thành tiếp viên hàng không ở vùng Trung Đông là một mong muốn mang đến nhiều thử thách, có khả năng thay đổi vận mệnh, cho tôi cơ hội được mở mang tầm mắt, trở nên hoàn thiện hơn và đạt được những mục tiêu mình kỳ vọng trong cuộc sống. Vậy là tôi khăn gói lên đường. Tất cả đã bắt đầu như thế, chỉ từ một mong ước, sự cố gắng và một sự lựa chọn.”
Khi đã có được cơ hội, tác giả đã không bỏ lỡ thời gian để trải nghiệm và ghi lại hành trình của mình. “Trong mọi chuyến đi, tôi đều cố gắng ra ngoài thăm thú tất cả những nơi muốn đến và hoàn thành tất cả những điều muốn thử, dù có mệt đến đâu. Vì phương châm sống của tôi là “Không chờ đợi” - ai biết liệu lần thứ hai có bao giờ đến hay không? Phải sống làm sao cho hết mình để về sau không hối tiếc.
Tôi vẫn thường nghĩ, cuộc đời giống như một cuốn phim, chẳng mấy chốc, những năm tháng tuổi trẻ sẽ đi qua, và khi đã tuổi cao xế bóng, nằm trên giường bệnh tua lại cuốn phim của đời mình, tôi muốn thấy những thước phim thật đẹp mắt vì bản thân đã không ngần ngại reo “Hell yes!” với những cuộc phiêu lưu. Tôi đã thuyết phục mình lên đường như thế đó", Phương Vũ viết.
Tác giả tên thật là Vũ Nguyên Kiều Phương (tên tiếng Anh: Fleur). Cô là cựu sinh viên trường Đại học Ngoại Ngữ, ĐHQG Hà Nội. Sau khi tốt nghiệp với tấm bằng cử nhân loại xuất sắc, cô quyết định lên đường tới Dubai và trở thành tiếp viên hàng không quốc tế. Hiện cô đang sinh sống và làm việc tại Úc sau khi tốt nghiệp loại giỏi chương trình Thạc sĩ Kinh doanh và Quản trị Nhân sự tại Đại học Sydney.
Sách dày 200 trang, do ChiBooks phát hành, tặng kèm 1 bộ postcard ảnh tuyệt đẹp về phong cảnh các nước trên thế giới.
“Chúng tôi đứng trước hồ Tekapo, lặng ngắm. Lúc ấy là mùa đông, không có những hàng hoa Lupin trải dài khắp lối, nhưng cảnh vật vẫn đẹp đến lặng người. Mặt hồ yên tĩnh và trong veo như pha lê, những dãy núi xa xa trùng điệp với đỉnh tuyết trắng muốt, bầu trời rộng miên man chấm điểm những hàng mây xanh pha ánh tím. Không khí vô cùng trong lành và tươi mát, hít một hơi, tôi cảm giác như sự trong trẻo ấy lan đến tận từng đầu ngón tay, ngón chân, nhất là mỗi khi có cơn gió đông đi qua, vờn nhè nhẹ lên làn da, mái tóc.
Ánh nắng mặt trời không quá gắt, chỉ vừa đủ để phủ lên cảnh vật một lớp màu vàng nhạt dịu như thơ, và đây đó, từ các tán cây, những giọt sương mai trĩu nặng rơi xuống bờ vai, đọng lại trong mỗi người cả một miền ký ức về chuyến hành trình đến vùng đất xinh đẹp ở đầu kia thế giới.”