Tìm chút bình an
(DNTO) - “Thong dong tìm chút bình an - Xuân sang nghe gió bên đàng lâng lâng”. Đó là câu trả lời của tôi thay cho đáp án xuân này đi những nơi đâu mà bạn bè từ phương xa hỏi vui qua Facebook.
Tết này sẽ rất nhiều người không thể đoàn tụ cùng nhau trên những chuyến du xuân, vì dịch Covid-19 vẫn còn đang ẩn mình ở nơi nào đó. Thời điểm này ai còn ở bên ai, bình an nhìn nhau vui, bình an nhìn nhau thở là cũng đủ hạnh phúc.
Xuân năm nay, vì thế, phải vui theo một cách khác. Hành trình xuân, vì thế, phải tự lên theo những phương án khác. Hạn chế chen chúc, tránh bớt những nơi quá ồn ào, tìm về với thiên nhiên trong lành.
Tôi bất chợt nhớ ra một cung đường vẫn hay đùa gọi đó là cung đường hạnh phúc của riêng mình. Là nơi tôi có thể có được những trải nghiệm tuyệt vời mà không tour – tuyến du lịch của bất kỳ công ty du lịch nào có thể làm cho thỏa mãn. Đi theo cách của mình, tôi rủ bạn thử làm một chuyến.
Bắt đầu rời TP.HCM trong một buổi sáng tuyệt vời khi mặt trời còn chưa kịp lên. Lúc này, phố xá thật trong lành, con đường dẫn xuống phà Cát Lái thênh thang. Chúng tôi lên phà trong tâm thế của người đi tận hưởng.
Tạm biệt bến phà, tôi quay lưng ngoái nhìn lại thành phố. Phía bờ bên kia ăm ắp những nóc nhà. Còn từ bên này, một con đường hiện ra với rất nhiều bóng cây.
Xe ngang qua những tán cây. Mùa này con đường từ phà Cát Lái đến quốc lộ 51, cao su đang vào mùa thay lá.
Chúng tôi chọn cung đường biển từ Bà Rịa xuống Long Hải rồi chạy dọc ra Hồ Tràm, Hồ Cốc, Phan Thiết… Bao nhiêu cảnh đẹp hoang sơ hiện ra như những bức tranh thiên nhiên khéo vẽ, bình an và trong lành.
Hai bên đường mùa này hoa anh đào Long Hải trắng hồng rực rỡ. Hoa chen với đá, người vui với người, ngắm cảnh, say lòng.
Không ai biết hoa anh đào đã đến vùng đất miền biển này như thế nào. Chỉ biết rằng nó bắt đầu nở, có nghĩa xuân đang đến
Hoa mọc lưng chừng núi. Hoa nở giữa bình yên. Cạnh đó là thiền viện Chơn Nguyên uy nghiêm mà nhiều người ngang qua đây thường dừng chân ghé lại để được thảnh thơi, thong dong ngắm hoa, ngắm cảnh, chơi đùa với đàn khỉ ven núi.
Xe tiếp tục xuyên qua những cánh rừng, đi dọc theo dải cát ven biển tiến về Hồ Tràm – Hồ Cốc. Con đường thênh thang, gió mát.
Hồ Cốc nổi tiếng với những bãi đá nhiều hình thù thú vị. Ở mỗi góc, người ta có thể nhìn ngắm rồi ngẫm nghĩ thật nhiều điều. Sóng nghìn năm cứ vỗ, đá muôn đời câm lặng, vậy mà vẫn mãi quấn quýt, chẳng thể rời bước nhau như những cặp đôi hôm nay mặc áo chú rể cô dâu tạo dáng ghi lại khoảnh khắc thương yêu, trọng đại của đời mình.
Xe chúng tôi tiếp tục thẳng tiến ra Mũi Kê Gà. Đoạn từ Hồ Cốc ra đến Mũi Kê Gà chỉ khoảng 70km tuyệt đẹp với thênh thang bãi cát, một bên biển và một bên núi. Dọc đường có rất nhiều khách sạn, resort lớn, là lựa chọn lý tưởng cho những gia đình yêu thích du lịch biển, du lịch xanh.
Điều thú vị mà tôi chợt nhận ra trong hành trình thong dong của mình là càng tiến về miền Trung thì biển càng xanh và càng trong lành. Đặc điểm của các vùng biển này là có nhiều eo biển với mênh mông đá hòa cùng sóng nước, mỗi đợt sóng vỗ bờ như reo vui, réo gọi.
Xe chúng tôi di chuyển về phía Bàu Trắng, cách thành phố Phan Thiết khoảng 60km, nơi được mệnh danh là “Tiểu sa mạc Sahara” thơ mộng và hùng vĩ. Lúc này, Bàu Trắng đã ửng lên sắc đỏ của hoàng hôn ở cuối chân trời.
Bàu Trắng hiện ra đẹp như những thước phim, cả một vùng trời tự do và thanh bình, mênh mông cát giữa đất trời.
Không còn kịp cho những trò vui trên cát nổi tiếng của xứ biển, chúng tôi quyết định tìm nơi ngả lưng để đón đợi bình minh nơi này. Một resort mang tên Làng Chài đã lọt vào tầm ngắm. Chúng tôi có được không gian ưng ý khi nơi đây có đủ view sát biển để khách mặc sức hít căng lồng ngực.
Mỗi căn phòng bằng gỗ được bố trí như căn nhà nhỏ của ngư dân, nằm giữa khu làng chài thanh bình. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cảnh người ta làm du lịch theo kiểu trải nghiệm và gần gũi với đời sống ngư dân như vậy. Các căn phòng sạch đẹp nằm xen kẽ trong một khu dân cư, đầy đủ tiện nghi bên trong nhưng vẻ ngoài rất mộc mạc. Trước mỗi căn nhà, chủ resort cho trồng nhiều loại cây và hoa cỏ, có cả vách gỗ theo kiểu “rào mà không cản”.
Đêm ở làng chài thật bình yên. Bình minh nơi đây đến sớm với những lao xao trên bãi cát khi ngư dân hòa mình cùng với biển hoạt động ngày mới. Từng tốp đàn ông, phụ nữ xuống biển tắm sớm. Ven bờ, vài ghe nhỏ đưa lưới lên bờ gỡ cá.
Mọi thứ diễn ra nơi đây giúp ta tìm thấy sự bình an, thư thái mà tại thành phố sôi động bôn ba không dễ gì có được. Không khí nơi này thật tuyệt vời cho tinh thần, đủ ấp ôm và tràn ngập yêu thương, tận hưởng cho bất kỳ gia đình nào muốn làm một chuyến du xuân.
Ngày nắng lên ở vùng Bàu Trắng, Bình Thuận thật đẹp với cung đường thênh thang tráng nhựa phẳng lì giữa đôi bờ cát trắng. Dọc đường, vài hàng quán xinh xắn đặt trên những chiếc xe tải nhỏ màu vàng bán các loại nước giải khát, đặc biệt là dừa tươi lịm mát của vùng biển.
Chúng tôi thả mình lên những đồi cát của Bàu Trắng. Lúc này, khách phương xa đã hòa cùng những trò chơi hội ngộ cùng cát, cùng nắng gió.
Khi đã thỏa thích với những trò vui trên cát, chúng tôi quay trở lại Sài Gòn. Tôi khoe với bạn có một cung đường được mệnh danh là “Con đường đẹp nhất Việt Nam” Xuân Sơn – Ngãi Giao – Mỹ Xuân. Trên cung đường này có một quả đồi khá thanh bình, thuộc khu vực Suối Nghệ, nơi đó, người ta nuôi rất nhiều cừu để du khách tham quan và chụp ảnh với chúng.
Đúng như những gì tôi biết, không quá khó để chúng tôi đặt chân đến đồi cừu Suối Nghệ sau hơn 3 giờ dong xe từ Bàu Trắng trở về TP.HCM. Ở đây có đến 3 đàn cừu được nuôi thả trên cánh đồng cỏ khô đang mùa đẹp nhất.
Một người chủ đàn cừu ở đây cho biết họ thu tiền tùy tâm của du khách. Số tiền đó được họ dùng để mua thức ăn cho cừu và chăm sóc chúng như chải lông, vệ sinh thường xuyên để chúng luôn luôn đẹp.
Hai ngày vi vu gần trọn 500km, chúng tôi có được những khoảnh khắc thật vui và bình an. Cung đường này có thể còn xa lạ với nhiều người, nhưng là một gợi ý vô cùng lý tưởng cho các gia đình vi vu trong những ngày đầu xuân.
Thong dong ta ở bên mình
Ươm trong nắng gió câu tình tự xuân
Ngắm hoàng hôn, đón bình minh
Xuân sang ta lại chúc mình bình an.